Thư giãn

Truyện vui, suy niệm mỗi ngày

1. Chống lại tà thần
Các môn sinh của một giáo sỹ Do Thái than phiền về những hoạt động tai hại của ác thần, khiến cho nhiều người bị mê hoặc và gây ra không biết bao nhiêu tội ác ở khắp cùng bờ cõi trái đất. Họ đến gặp tôn sư và xin thầy chỉ cách xua đuổi ảnh hưởng của quyền lực tối tăm và gian ác ra khỏi thế giới.
Vị giáo sỹ khôn ngoan liền đưa các môn sinh xuống một căn hầm tối, rồi bảo họ lấy chỏi quyét sạch bóng tối khỏi căn hầm. Họ liền hăng hái thi hành lời thầy. Nhưng dù cố gắng tới đâu, nỗ lực của họ cũng chỉ như công dã tràng. Họ đành chịu thua và xin thầy chỉ cho phương thế khác.
Vị giáo sỹ lại bảo họ lấy gậy đập mạnh vào bóng tối để xua đuổi nó đi. Một lần nữa họ lại ra công dùng gập đập mạnh vào bóng tối cho tới khi người nào người ấy mệt nhoài mà căn phòng vẫn dày đặc bóng tối.
Vị giáo sỹ lại bảo họ la thật lớn để phản đối và dọa nạt bóng tối. Họ la khàn cả cổ mà căn hầm vẫn không sáng sủa hơn, bóng tối vẫn phủ kín căn hầm.
Cuối cùng họ đành bó tay chịu thua. Bấy giờ vị giáo sỹ khôn ngoan mới giải thích:
   - Để xua đuổi bóng tối, chỉ cần thắp lên một ngọn nến nhỏ là bóng tối sẽ trốn chạy tức khắc.
Một trong những đường lối tốt nhất và hữu hiệu nhất để chống lại những ảnh hưởng xấu của quyền lực tối tăm và gian ác là thi hành việc thiện, vì “thà thắp lên một ngọn nến nhỏ, còn hơn ngồi nguyền rủa bóng tối”.
(Trích Truyện hay, ý đẹp)
----------
2. Sức mạnh lời nói
Trong thời kỳ khai phá Mỹ Châu, có 5 thanh niên Hoa kỳ tới vùng Ohio tìm vàng. Đây là một vùng hoang vu nguy hiểm không thể lường trước được...Sau một thời gian sống nơi rừng thiêng nước độc, phải đương đầu với nhiều khó khăn thử thách; khi trở về, bốn người trong bọn họ đã đổi tính nết, mất cả phong độ, trở thành những chàng trai cộc cằn dữ tợn. Chỉ duy có một người còn giữ nguyên được phong độ dễ thương hiền hòa như trước. Người ta hỏi anh cho biết lý do nào đã giúp anh tránh khỏi những lỗi lầm như những người kia, đã được anh trả lời như sau:
"Vì một tấm ảnh kỷ niệm dễ thương, tôi đã mang theo trong tâm khảm tôi, xin các bạn đừng hiểu lầm là tấm ảnh người bạn gái, nhưng là tấm ảnh của gia đình tôi. Buổi sáng, trước khi lên đường, cha mẹ và các anh chị em tôi đã ngồi vào bàn, ăn bữa sáng chung với nhau. Mọi người đều tỏ ra quí mến yêu thương tôi cách đặc biệt, ai cũng thấy nghẹn ngào để ý đến tôi, lo cho tôi đủ thứ, vì tôi là người thứ nhất rời xa gia đình.... Cha tôi nhắn nhủ đôi lời, rồi cả nhà đều guỳ gối trước tượng Chúa cầu nguyện cho tôi, xin ơn trên che chở gìn giữ tôi. Chính tấm ảnh kỷ niệm, những lời khuyên bảo đó đã theo tôi trong suốt chuyến đi đầy khó khăn này và đã nâng đỡ tôi khi tôi gần như tuyệt vọng."
Phúc hay họa đều do lời nói. Thất bại hay thành công cũng do lời nói. Lời nói khuyến khích sẽ xua đuổi đi những khó khăn âu lo buồn phiền. Lời nói cảm thông sẽ hàn gắn lại trái tim đang bị tan vỡ. Lời nói yêu thương sẽ kiến tạo một thế giới hoà bình. Trái lại, đời sống yêu thương bác aí thường hay bị đỗ vỡ bởi những lời nói xấu. Lời nói không hay sẽ đưa đến một bầu trời ngột ngạt khó thở. Có lẽ cái thứ tội mà người ta năng phạm hơn hết lỗi đến đời sống bác ái là qua lời nói xấu và vu khống. Nói xấu là khi ta nói lên một chuyện xấu có thật về người khác mà lẽ ra ta phải giữ kín kẻo tổn thương đến danh dự của họ. Còn vu khống là những lời chứng dối cố ý gây thiệt hại cho người khác.
Sức mạnh của lời nói có khả năng lật đổ cả một đế quốc. Một ít người đã gợi ý rằng những khó khăn của người Đức là do người Do Thái gây nên. Thế rồi, mấy lời: "Tại bọn Do Thái" được người nọ rỉ tai người kia đàm tiếu, và kết qủa là từng triệu dân Do Thái vô tội đã bị phơi xác ngoài trời và bị đốt cháy trong lò lửa thiêu. Đúng là cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Nó tuyệt vời bao nhiêu khi thốt lên những lời ca ngợi tán dương Chúa, thì cũng chính cái lưỡi ấy lại có thể giết người và đưa họ đến cõi hư nát.
Bản tính của con người cũng thường được đánh giá qua lời nói. Ca dao Việt Nam có câu, "Chim khôn hót tiếng rãnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe." Một người khôn ngoan thì lời nói luôn được người ta mến chuộng. Nghe hoài mà không chán, vì họ biết lúc nào nên nói và lúc nào phải giữ thịnh lặng. Có một đứa bạn tặng cho tôi những câu châm ngôn như sau, "Talk less, listen more, and all good things are yours." "Hãy nói ít, lắng nghe nhiều, và tất cả những điều tốt lành sẽ thuộc về bạn." Thánh Giacôbê nói rằng, "Ai trong anh em không vấp ngã về lời nói, ấy là người hoàn hảo" (Giacobê,3:2)
Không ai bắt chúng ta phải giữ thịnh lặng mãi. Vì có nhiều trường hợp, dù muốn dù không chúng ta cũng phải nói. Bắt điện thoại lên ít nhất chúng ta phải nói "Hello." Khi ra đường gặp bạn bè hoặc người dân, thì chúng ta thường phải chào hỏi mấy lời. Nói chuyện là điều tốt, tuy nhiên, phải biết lúc nào mình nên nói và lúc nào cần phải giữ thịnh lặng. Đi vào trong nhà thờ, các nguyện đường mà nói chuyện ồn ào là điều không nên. Đi xem dạ vũ mà ngồi yên lặng một mình không thèm nói chuyện với ai cũng chẳng nên. Biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh mới là người khôn ngoan.
"Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau." Nói cách khác, khi mở miệng ra thì hãy nói những gì tự trong đáy lòng của mình đang nghĩ. Vì trái tim của con người không chứa đựng sự gian dối, lừa bịp người ta, chỉ có đầu óc tư tưởng mới làm cho lời nói hoặc hành động của chúng ta nên sai lạc. Có một thì nói một, có hai thì đừng nói là ba. Thêm bớt là chuyện của ma quỉ.
Thiên Chúa là sự thật, là nguồn mạch mọi chân lý, càng nói thật bao nhiêu, chúng ta càng giống Thiên Chúa bấy nhiêu. Ngôn từ thật là một qùa tặng lớn lao và mạnh mẽ mà Thiên Chúa đã ban cho loài người. Người thật thà thì được nhiều người mến chuộng và đặt tin tưởng vào họ, vì biết chắc họ là người lương thiện, không gian dối, lường gạt, hoặc trộm cắp.
Ước mong những lời nói của chúng ta sẽ trở nên niềm an ủi, khích lệ, cảm thông cho người khác. Muốn được như vậy, chúng ta hãy học nơi Mẹ Maria, người Mẹ tuyệt vời. Mẹ đã ghi nhận lời của Chúa trong lòng, và biết lúc nào phải thưa lời Xin Vâng với Chúa. Hãy tránh xa những lời nói gắt gõng, chua cay với người khác.
Lạy Mẹ Maria, xin Mẹ hãy sửa sai những lời nói hoặc chữ viết chúng con xúc phạm đến Mẹ. Xin Mẹ hãy canh tân miệng lưỡi, để những lời nói của chúng con luôn được thắm nồng tình yêu mến Chúa, Mẹ, và tha nhân.
(Trích Một thoáng suy tư)
Nguồn: dongcong
-----
3. Lời cầu hoà bình
Chuyện xảy ra tại Befast bên Ai Len như sau:
Một linh mục Công Giáo, một mục sư Tin Lành, và một giáo trưởng Do Thái, đang tranh luận rất sôi nổi về vấn đề thần học. Thình lình một Thiên Thần hiện ra giữa họ và nói:
   Thiên Chúa chúc lành cho các ngươi. Các ngươi hãy nói lên một ước nguyện hoà bình, và Thiên Chúa toàn năng sẽ chấp nhận.
Thế là vị mục sư Tin Lành liền khẩn cầu:
   - Xin Chúa cho tất cả mọi người Công Giáo biến khỏi mảnh đất thân yêu này thì hoà bình sẽ trở lại tức khắc.
Vị linh mục Công Giáo thì cầu nguyện:
   - Xin đừng để cho một người Tin Lành nào còn có mặt trên mảnh đất Ai Len thân yêu này, và hoà bình sẽ trở lại.
Vi giáo trưởng Do Thái thì lại cúi đầu thinh lặng. Thấy thế Thiên Thần liền hỏi:
   - Còn ngươi, hỡi giáo trưởng, ngươi không có ước nguyện nào ư?
Ông ta liền thưa:
   - Vâng, tôi không có điều gì xin nữa. Tôi chờ cho lời cầu của hai vị này được Chúa chấp nhận là tôi mãn nguyện rồi.
Câu chuyện trên đây muốn nói lên một trong những thảm trạng đau thương của lịch sử nhân loại. Đó là sự xâu xé do sự bất khoan dung tôn giáo gây nên.
Cuộc chiến đẫm mấu giữa Tin Lành và Công Giáo tại Âu Châu vào thế kỷ 16, cuộc huynh đệ tương tàn giữa Tin Lành và Công Giáo tại Ai Len, cuôc nội chiến tại Nam Tư, cho thấy con người chém giết nhau chỉ vỉ niềm tin tôn giáo.
Ma-ha-mat Ganhdi, người đã giải phóng Ấn Độ khỏi ách nô lệ của người Anh bằng cuộc tranh đấu bất bạo động đã bị một thanh niên Ấn Giáo hạ sát, chỉ vì anh ta không thể chấp nhận được sự kiện Ganhdi lại yêu thương và tha thứ cho người Hồi Giáo.
Con người luôn bị cám dỗ nhân danh niềm tin, nhân danh Thượng Đế của mình để bách hại và loại trừ người khác.
Thời Chúa Giêsu những người biệt phái cũng có thái độ tương tự. Nhân danh lề luật, nhân danh Thiên Chúa, họ đã kết án và loại trừ mọi người, nhất là những kẻ bé mọn, những người tội lỗi, những người dân ngoại.
Loan báo tình yêu Thiên Chúa cho mọi người, Chúa Giêsu đã không loại trừ một hạng người nào. Được sai đến trước tiên cho người Do Thái. Chúa Giêsu cũng đi đến với cả nhân loại. Chúa Giêsu chính là hiện thân lòng khoan dung của Thiên Chúa, một Thiên Chúa là Cha yêu thương tất cả mọi người, và muốn qui tụ mọi người vào trong gia đình của Ngài.
Là con cái của Cha yêu thương và khoan dung, nguyên tắc sống của chúng ta cũng là phải yêu thương và khoan dung. Sống trong một xã hội đa diện, chúng ta được mời gọi tôn trọng và đón nhận những khác biệt của tha nhân. Nhất là không ngừng tha thứ cho những lầm lỗi của người anh em.
Sống như thế, chúng ta mới thực sự là chứng nhân của tình yêu, của một Thiên Chúa luôn luôn khoan dung và tha thứ cho mọi người.
(Trích "Truyện vui, suy niệm")
-----
151. GIẬN MẤT KHÔN (Thuy Le)
Vừa thấy chồng về, bà vợ hỏi ngay:
- Ông lấy 500.000đ của tôi phải không?
- Bà này hay nhỉ! Bằng chứng nào bà bảo tôi lấy tiền của bà?
- Chiều nay tôi thấy ông đi xưng tội?
- Chúa ơi! Tôi lấy tiền bà làm gì.Tôi cược với bà thế này. Bà cứ đi hỏi cha gải tội, nếu cha trả lời tôi lấy tiền của bà thì tôi xin đền gấp mười, nếu không, tôi chỉ lấy 500.000đ thôi, bà chịu không?
- Sợ gì mà tôi không đồng ý.   !!!!????
152. TRẢ LẠI TÔI! (Thuy Le)
Lần đầu tiên bé Quỳnh được tham dự Thánh lễ. Về nhà, bé hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Hồi nãy, con thấy bác Thái đấm vào ngực rồi nói: “Trả lại tôi! Trả lại tôi! Trả lại tôi mọi hàng.” Ai lấy gì của bác vậy mẹ?
153. CÁC NGÀI SỐNG Ở ĐÂU? (Thuy Le)
Thánh Phêrô hỏi một thanh niên mới được lên thiên đàng:
- Hình như anh đang kiếm ai ở trên này phải không?
- Con muốn tìm cha xứ và cha phó của con.Nhờ hai ngài mà con ăn năn sám hối, trở về con đường nhân đức nên bây giờ mới được lên chốn này.
Thấy thanh niên này có lòng biết ơn, thánh Phêrô vội tra sổ danh bộ. Một lúc sau ngài thất vọng phán:
- Không có trong danh sách!
- Thế các ngài còn sống ở thế gian sao?
- Thiên đàng cũng không, thế gian cũng không, chỉ còn…một nơi…
154. KẺ CẮP GẶP BÀ GIÀ (Minh Hằng)
Anh chàng buôn đồ cổ vào nhà một bác nông dân, thấy cái đĩa cho mèo ăn là đồ gốm đời Thanh. Anh rất thích, nhưng nếu gạ mua đĩa sợ người ta biết ý, bèn hỏi mua con mèo. Chủ nhà đồng ý bán con mèo quý với giá 400.000 đồng. Khi anh ta xin cái đĩa cho mèo ăn, thì bác chủ thủng thẳng đáp:
- Nói thật với chú, tôi không thể cho chú cái đĩa này được, nhờ nó mà tôi đã bán được hơn chục con mèo rồi đó.
155. AI LÀ LỢN? (Minh Hằng)
Anh ông dân nọ đứng trong vườn cùng đàn lợn của mình, tay ôm một con lợn to, nâng lên cho nó ăn táo trên cây, rồi lại làm như thế với con thứ hai, thứ ba...
Thấy lạ, một người qua đường tiến lại gần anh chàng và hỏi:
- Tại sao anh không rung cây cho táo rơi xuống để đàn lợn ăn, như thế có phải đỡ tốn thời gian hơn không?
Người nông dân ngạc nhiên:
- Thời gian à? Thời gian thì có nghĩa gì với một đàn lợn chứ?
 156. ĐIỀU ƯỚC TAI HẠI (Lê Hoàng)
Cặp vợ chồng già đang tổ chức đám cưới bạc của họ, bỗng một bà tiên xuất hiện và ban cho mỗi người một điều ước. Người vợ muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, thế là lập tức đã có trong tay hai vé. Ông chồng liếc nhanh bà vợ rồi bẽn lẽn nói:
- Tôi muốn bà ấy trẻ hơn tôi 30 tuổi.
- Bum! - Bà tiên vung đũa thần, biến ông chồng thành một cụ già 90 tuổi, rồi biến mất.
157. CHẾT MÀ VẪN KHÔNG CHỪA! (Lê Hoàng)
Một anh chàng kia sau khi chết bị dẫn xuống âm phủ. Quỷ sứ thông báo rằng chúng sẽ dẫn tội nhân xem ba hình phạt khác nhau và phải chọn một. Phòng thứ nhất, tội nhân bị tra tấn trong vạc dầu. Phòng thứ hai, tội nhân bị thiêu đốt trên ngọn lửa hừng hực. Quá sợ, anh ta xin cho sang phòng cuối cùng. Tại đây anh ta thấy một bệnh lụ khụ, bị AIDS giai đoạn cuối, nằm thở khò khè trên giường. Ông này đang được một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, vuốt ve và hôn lên những vết thương nhiễm trùng... Anh ta mừng quýnh vội xin vào phòng này. Tên quỷ liền dẫn ngay anh ta vào và nói với cô gái:
- Sang phòng vạc dầu mà tắm! Sướng nhé, có người thay rồi!
158. CHỦ QUAN (Lê Hoàng)
Một gia đình nọ đi tắm biển. Thấy thằng con trai 15 tuổi của mình đứng ngây ra ngắm một cô gái đẹp, bà vợ tủm tỉm hích ông chồng rồi nói:
- Con trai mình đã lớn rồi đấy!
Không thấy hồi âm, bà ta quay lại thì thấy ông chồng cũng đang bị một bộ bikini khác hớp hồn. Cút một phát rõ mạnh vào sườn lão ta, bà gắt:
- Này! Ông đừng có mà trẻ con như thế!
159. NGỘ NHẬN (Quang Vinh)
Cô giáo bảo Tèo:
- Em học lười thì chỉ làm khổ bố mẹ thôi.
- Bố em lại bảo rằng, chính cô mới làm bố khổ, bố phải suy tư nhiều và thỉnh thoảng còn mất ngủ.
Thoáng đỏ mặt, cô giáo hỏi lại:
- Em không đùa đấy chứ?... Em nói rõ hơn đi?
- Vâng ạ, vì cô cho nhiều bài tập về nhà quá, bố em làm không xuể.
160. CHẠY THEO SỐ ĐÔNG (Quang Vinh)
Ba con khỉ đang chơi tò bập bênh. Trên đầu chúng lủng lẳng những chùm nho thật khiêu gợi. Thấy đầu ván bên kia nhổng cao gần chùm nho, chúng vội dồn về phía ấy nhưng sức nặng của chúng lại khiến đầu ván ấy hạ xuống, chúng không sao hái được nho. Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần. Sau một lúc, con khỉ ròm ngưng lại, ra chiều suy nghĩ: “Tại sao mình không ngồi yên ở một đầu để hai thằng kia nâng mình lên?” Nghĩ sao làm vậy. Và nó đã hái được những chùm nho chín mọng chỉ vì nó đã làm ngược lại điều số đông đang làm.
Nguồn Tổng Giáo Phận TP. Hồ Chí Minh